Ba người khác thấy thế, trên mặt ít nhiều có chút không được tự nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, đều đi về vị trí của mình
Thêm tận bốn người nữa, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh nói chuyện cũng không tiện, phần lớn thời gian hai người đều im lặng, hoặc là nhìn cảnh sắc bên ngoài hoặc là mỉm cười với nhau.
Cứ ngồi lắc lư gật gù mãi dễ khiến người ta buồn ngủ, Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt một lúc, khi tỉnh dậy lần nữa, đã đến giờ ăn trưa.
Vương Mao Ni còn mang trứng luộc, bánh bột mì trắng tinh và các loại dưa chua ngâm trong lọ cho hai người.
Phó Văn Cảnh lấy ra bốn cái bánh, bưng ấm nước lên: “Anh sẽ hâm nóng bánh, đun một ấm nước nóng, đợi anh về chúng ta sẽ ăn. Vợ đợi anh nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây