Gương mặt Vương Cảnh Minh hiển lên vẻ cảm kích : “Cảm ơn chị.”
Thường ngày, anh ta gọi Tống Lạc Anh là chị.
Ăn được món ngon thơm phức, Vương Cảnh Minh cảm thấy như được sống lại: “Chị, món này do anh rể xào hả, tay nghề đỉnh quá!”
Hoắc Tư Tiêu liếc anh ta một cái: “Ăn xong, mang chén rửa sạch rồi hẵng về.”
Vương Cảnh Minh khẽ cười: “Được thôi--”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây