Trịnh Diễm: “Tiền phí vận chuyển xe không nhiều, thôi quên đi, cháu cố gắng làm việc đi.”
Vương Cảnh Minh: “Mợ, nếu mợ làm như vậy, vậy thì lần sau sao cháu dám làm phiền mợ nữa!”
Trịnh Diễm có chút tức giận: “Cháu cũng biết mợ là mợ của cháu sao? Mấy mươi tệ, mà cháu cũng muốn trả lại sao? Vậy muốn trả thì cháu cứ trả đi!”
Nghe giọng điệu, thì bên kia là đã tức giận rồi, cho nên Vương Cảnh Minh cũng không muốn lãng phí thời gian mà đi quấn quýt với phần tiền phí vận chuyển xe nữa: “Mợ ơi, cảm ơn mợ.”
Trịnh Diễm liền xua tay: “Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì chứ, chăm chỉ làm việc đi, có việc thì hãy gọi điện thoại qua đây, nếu có thể giúp được, thì nhất định sẽ giúp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây