Vương Xuân Hương lười đến xem cô ta nịnh bợ, quay sang Tống Tiểu Tư nói: “Tiểu Tư, công việc là của Lạc Lạc, mỗi tháng con đưa cho Lạc Lạc một nửa tiền lương, đưa bốn năm liên tục, một nửa còn lại, tự mình cất giữ.”
Nghe thì thấy một nửa tiền lương rất nhiều, nhưng nếu tính lại, vẫn là Tống Tiểu Tư được lợi.
Tiền lương của cô ở xưởng dệt phải lấy để trả nợ, sau khi trả hết, cũng giống như chị dâu hai Tống, nộp lên.
Đi làm ở Cung Tiêu Xã lại khác, có một nửa tiền lương là của chính mình, trong vòng một năm, cũng kiếm được hơn hai trăm đồng, đây đều là kho bạc nhỏ của cô.
Chuyện tốt như vậy, Tống Tiểu Tư làm gì không đồng ý: “Dạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây