Tống Lạc Anh đương nhiên không vấn đề gì: “Được.”
Lập biên bản xong, Tống Lạc Anh quay về toa tàu, nắm lấy tay Hoắc Tư Tiêu, híp mắt cười nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện hôm nay, anh không thấy tò mò sao?”
Hoắc Tư Tiêu đương nhiên tò mò, nhưng ai cũng có bí mật, chỉ cần không hại người là được.
Anh dừng lại một lúc, hỏi: “Em sẽ nói với anh chứ?”
Tống Lạc Anh nằm trên giường, vắt chéo chân: “Em mạnh hơn người bình thường mà, nếu không sao có thể đánh hai người chứ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây