Hoắc Tư Tiêu mỉm cười trìu mến, nhanh chóng dỗ dành: “Thực xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên nói linh tinh như vậy.”
Tống Lạc Anh hừ một tiếng, cười nói: “Thì ra là như vậy, lần sau nếu còn hiểu lầm em như thế, anh có thể ngủ trên sô pha.”
Trong lòng Hoắc Tư Tiêu chợt căng thẳng, cô gái này thật biết cách uy hiếp người khác, nhưng là đàn ông thì phải biết thỏa hiệp, cho nên anh lập tức thỏa hiệp: “Biết rồi.”
Nhìn thấy người đàn ông này trả lời vô cùng dứt khoát, trên mặt Tống Lạc Anh lộ ra vẻ hài lòng: “Sớm biết như vậy có phải tốt hơn không.”
Hoắc Tư Tiêu ghé sát cắn nhẹ tai cô một cái: “Thấy anh ngoan ngoãn như vậy, thế thì tối nay có phải em cũng nên nghe lời anh không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây