Khóe miệng Vương Xuân Hương không kiềm được giật giật: “Bà ngoại đâu có đánh mạnh đâu, khóc lớn tiếng như vậy làm gì?”
An An vô cùng đáng thương nhìn Vương Xuân Hương: “Ngoại, xấu!”
Đánh nó, còn cười nó nữa!
Vương Xuân Hương thấy An An như vậy, bàn tay ngứa ngáy lại muốn ăn hiếp cậu bé.
Tống Lạc Anh tìm chiếc chiếu đặt lên trên mặt đất để ba đứa nhỏ ngồi lên đó. Tiếp theo lại đặt món đồ chơi bên cạnh ba đứa: “Chơi đàng hoàng, không được ồn ào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây