Anh ngạc nhiên hết lần này tới lần khác: “Còn to hơn xưởng dệt ở quê mấy lần.”
Tống Lạc Anh chỉ vào cách vách: “Đó là xưởng thuốc.”
Tống Minh Lượng nhìn theo ngón tay cô, má ơi, xưởng thuốc trông còn lớn hơn xưởng dệt nữa.
“Trong đó có bao nhiêu người?”
Tống Lạc Anh suy nghĩ một lúc: “Hình như có khoảng hai ba mươi ngàn người, tiền lương ở xưởng thuốc cao, anh bán quần áo trong này là lựa chọn rất không tệ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây