Anh xoay người ngăn cản Tống Lạc Anh, thở từng hơi bên tai cô: “Mấy ngày nay, anh sợ mẹ với mọi người nghe thấy tiếng vang, cũng không dám dùng sức. hiện giờ bọn họ không ở nhà, cuối cùng cũng có thể tận hứng một lần.”
Tống Lạc Anh lúc này chỉ muốn đi ngủ: “Đừng nghịch nữa!”
Hoắc Tư Tiêu hạ giọng nói: “Em ngủ cứ ngủ, không cần em động.”
Tống Lạc Anh suýt chút nữa vung tay đập chết Hoắc Tư Tiêu, cô cũng không phải người chết, anh nhích tới nhích lui, sao cô ngủ được.
“Em muốn anh động tay, hay anh động chân?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây