Mấy ngày nay, Hoắc Tư Tiêu đích thân vào cuộc, truy lùng tung tích kẻ giấu mặt. Nhờ manh mối Lý Lệ để lại, chưa đầy mười ngày, hắn đã tóm gọn được kẻ đứng sau.
Tên cầm đầu chẳng khác nào kẻ ngốc, mặt đối mặt với Hoắc Tư Tiêu mà vẫn vênh váo: “Hừ, quân nhân thì ghê gớm lắm à! Tao cóc sợ chết, mười tám năm sau tao lại là một trang hảo hán!”
Hoắc Tư Tiêu chẳng buồn đôi co với kẻ ngu xuẩn, giao hắn cho công an rồi bỏ đi. Tên kia thấy vậy tức tối gào lên: “Hoắc Tư Tiêu, mày đứng lại đó cho tao! Mày coi thường ai hả?”
Viên công an trẻ tuổi cau mày quát: “Im miệng!”
Dù gì cũng sắp chết, tên kia càng thêm ngông cuồng: “Tao cóc sợ công an! Mày là cái thá gì? Ngay cả nguyện vọng cuối cùng của tao cũng không đáp ứng được! Thời xưa xử trảm còn cho ăn bữa cơm no, tao thì sao? Nói cũng không cho nói! Mày ghét tao thì tao cũng phải nói! Có giỏi thì bịt mồm tao lại!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây