Bị cả nhà “hợp tác” chọc tức, Tống Lạc Anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cô dứt ra khỏi vòng tay Hoắc Tư Tiêu, quay sang nhìn Đại Bảo đang say giấc nồng bên cạnh: “Bảo à, xem ra trên đời này chỉ có ba mẹ con mình là không chê mẹ thối thôi!”
Đại Bảo như nghe hiểu lời mẹ, mỉm cười ngọt ngào trong giấc ngủ. Nụ cười ngây thơ của con trẻ xua tan mọi muộn phiền trong lòng Tống Lạc Anh.
...
Một tháng dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, Tống Lạc Anh chính thức được “trả tự do“. Nếu không phải Vương Xuân Hương ngăn cản, cô đã chạy ra hợp tác xã mua pháo về ăn mừng “ngày tự do” của mình.
“Con sinh ba, phải ở cữ thêm một tháng nữa.” Vương Xuân Hương nghiêm giọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây