Tống Lạc Anh nắm lấy tay Hoắc Tư Tiêu, nhẹ giọng nói: “Em đói.”
Hoắc Tư Tiêu hôn lên trán Tống Lạc Anh: “Trong nhà đã nấu cháo rồi, anh về lấy cho em.”
Hoắc Tư Tiêu vừa đi, Vương Xuân Hương liền đến gần: “Lạc Lạc, con còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Tống Lạc Anh nghiêng đầu nhìn con trai cả đang cười toe toét trên giường, ánh mắt dịu dàng: “Trong bụng trống rỗng, hơi khó chịu, cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó!”
Vương Xuân Hương muốn cười to nhưng sợ dọa đến các cháu, bà nói: “Năm đó mẹ cũng vậy, qua mấy ngày là quen rồi. Ngày mai phải báo tin vui cho mẹ chồng con đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây