Tống Lạc Anh giải thích: “Bà ngoại lên núi bẫy được lợn rừng, bà ấy làm thành thịt khô, anh lấy mấy miếng về đi.”
Tống Minh Vĩ sợ Hoắc Tư Tiêu có ý kiến, kéo Tống Lạc Anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Em ở trước mặt em rể, lấy nhiều thịt khô đưa anh mang về như vậy, cậu ta có nói gì em không?”
Nhìn thấy lo lắng trong mắt Tống Minh Vĩ, trong lòng Tống Lạc Anh cảm thấy ấm áp, cười nói: “Không đâu, lúc trước em đã nói với anh ấy rồi, chờ thịt khô rồi sẽ gửi về cho ba mẹ hai bên.”
Tống Minh Vĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”
Tiễn Tống Minh Vĩ đi, Hoắc Tư Tiêu nắm tay Tống Lạc Anh chậm rãi trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây