Hoắc Tư Tiêu ngồi bên cạnh Tống Lạc Anh, anh nói với cô về phần thường: “Sư đoàn trưởng nói công việc đang khan hiếm, không có vị trí trống, vậy nên quyết định thưởng cho mỗi người một trăm tệ.”
Tống Lạc Anh có thể hiểu: “Em biết, thời nay công việc đúng là không có dư thừa , em may mắn mới có được công việc ở hợp tác xã, bây giờ vì sư phụ mà em có được công việc ở bệnh viện.”
Hoắc Tư Tiêu nắm tay Tống Lạc Anh, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cô: “Mấy ngày nay, anh rất bận, buổi tối sẽ không trở về, đừng đi lên núi.”
Tống Lạc Anh biết Hoắc Tư Tiêu đang lo lắng cho cô, cô không phải là loại người không biết tốt xấu: “Được, em sẽ không lên núi.”
Lão Đồ nhìn hai người đang hận không thể dính chặt lấy nhau bỗng cảm thấy răng mình có chút đau. Cũng không phải là một đi không trở lại, cứ ủy mị như vậy làm gì!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây