Cô có dù có trình độ y thuật cao, nhưng dù có giải quyết được vấn đề cũng sẽ không có người tin nên cô chỉ có thể mặt dày đưa sư phụ đến đây để che đậy cho mình.
Ông cụ Đồ nghe xong nhanh chóng lấy hộp thuốc có khắc chữ thập đỏ ra, đóng cửa lại rồi ngồi sau chiếc xe đạp.
Tống Lạc Anh lái xe rất nhanh, ông cụ Đồ ngồi phía sau mà sợ hãi: “Đồ đệ, con có thể đi chậm lại được không? Sư phụ của con đã già rồi, không chịu nổi đi nhanh như vậy.”
Tống Lạc Anh không còn cách nào khác đành phải chậm lại.
Khi cả hai đến bệnh viện, Vương Chấn đã hôn mê, bên cạnh có rất nhiều đồng đội mắt đều đang đỏ hoe đầy đau buồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây