Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đấy cũng chỉ có Sanh Ngân ở đó nhưng Sanh Ngân đã bị ngất đi, chắc hẳn cũng không nhìn thấy được gì.
Miêu Tú Cúc hài lòng gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui lại dặn dò Phúc Bảo: “Phúc Bảo, chuyện nhặt được Viên Đầu cũ này là điều may mắn của cháu, cho nên ngoại trừ mẹ cháu ra thì cháu không được kể chuyện này cho bất kỳ ai, bây giờ bà nội giữ Viên Đầu cũ này cho cháu, lát nữa sẽ nhờ người hỏi thăm một chút, nếu có thể bán được tiền thì sẽ giúp cháu bán đi và tích góp tiền cho cháu.”
Phúc Bảo có chút không hiểu, cô bé nghĩ rằng không phải mọi thứ trong nhà đều thuộc về mọi người sao? Tại sao không thể nói cho người khác để mọi người cùng nhau vui vẻ?
Miêu Tú Cúc nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Phúc Bảo, không khỏi chọc chọc cái trán cô bé, than thở: “Đứa nhỏ ngốc này, sao cháu lại không hiểu gì thế! Aizzz!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây