Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miêu Tú Cúc nói từng chữ: “Chúng ta nghèo như vậy, nhưng sao vẫn để bọn nhỏ đi học? Bộ tôi không biết không cho tụi nó đi học sẽ tiết kiệm được tiền sao? Tôi không biết cho chúng đi làm công sẽ kiếm được thêm chút tiền à? Nhưng tôi là vì tương lai sau này của bọn trẻ, để có cái mà trông cậy vào, đừng để bọn nó giống chúng ta, phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời quanh năm mà còn ăn không đủ no!”
Người nhà họ Cố đều ngơ ngác, ai cũng cúi đầu xuống, không có ai dám nói nhiều thêm chữ nào, cũng không ai dám thở mạnh nữa là.
Miêu Tú Cúc lại nói: “Trẻ nhỏ cần tăng cường kiến thức, phải học tập cho giỏi. Nơi này của chúng ta quá nghèo, không có lấy một cái tiệm sách, bọn nhỏ muốn có sách đọc cũng khó. Vì thế tôi mới bảo Vệ Đông đi thành phố cũng đừng đi không, phải mua về một ít sách, những đứa trẻ trong thành phố đều có sách nên cũng phải mua cho đám trẻ nhà này, để bọn nó được đọc nhiều xem nhiều. Tôi cho nó mười đồng để mua đấy thì sao? Tôi còn phải thương lượng với mấy anh chị nữa à? Tôi không thương lượng nên anh chị núp ở cửa sổ nghe lén rồi đến tìm tôi mà khởi binh hỏi tội?”
Không sai, không sai, dĩ nhiễn không sai, không có gì sai hết...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây