Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Quế Chi cầm lấy cái nhỏ nhất, Lưu Chiêu Đệ tham lam chắc chắn sẽ lấy cái lớn nhất, nếu như mình có thể chọn cái cục đất ấy thì người có thể đi đến thành phố mở mang kiến thức chính là người đàn ông của mình.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược lại, cô ấy cũng không còn cơ hội một lần nữa mà chỉ có thể giương mắt nhìn ở nơi này, hối hận mà đấm ngực dậm chân.
Sau khi chán nản một lúc lâu, Thẩm Hồng Anh nằm sấp trong chăn mà gào khóc nức nở: “Vệ Quốc, em có lỗi với anh, em không thể nắm được cơ hội này cho anh. Em có lỗi với anh...”
Cố Vệ Quốc cũng bất lực: “Cái não hạt dưa của anh vốn cũng không lanh lợi giống như Vệ Đông, để cho Vệ Đông biết thêm được nhiều kiến thức, quay về chỉ bảo chúng ta chẳng phải cũng tốt sao? Anh không đi cũng không sao cả, em không nắm bắt được thì thôi, cần gì phải nói lời xin lỗi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây