Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dứt lời, người đàn ông dừng đạp xe đạp, xe đạp chạy theo dây xích quay theo quán tính và phát ra tiếng vang két két.
Qua rất lâu sau, cô mới nghe thấy anh nói: “Ừ.”
Phúc Bảo càng cười, cô mở mắt ra, nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, nhìn bầu trời đầy sao, rồi cất cao giọng nói trên đường phố trống trải: “Vậy Phúc Bảo cũng là của anh Định Khôn, hôm nay là của anh, ngày mai là của anh, sau này cũng vĩnh viễn là của anh.”
Giọng nói giòn giã vang vọng ở trên đường phố không người, vang vọng ở trong đêm đông lạnh lẽo, cũng vang vọng ở trong lòng Tiêu Định Khôn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây