Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vào lúc Phúc Bảo nhìn Tiêu Định Khôn, ánh mắt đó thật dịu dàng.
Anh ta cũng biết chắc, mình tuyệt đối không có hy vọng.
Thật ra anh ta đã biết từ lâu, chỉ là chưa chịu chết tâm, vẫn luôn cảm thấy bản thân phải nỗ lực hẳn là sẽ có ngày có được hy vọng, nhưng lúc này anh ta hiểu rồi, khoảng cách giữa mình và Phúc Bảo không phải là sinh viên và người nông dân, cũng không phải thành thị và nông thôn mà là sự ngăn cách càng lúc càng xa.
Quả thực đã từng đi coi mắt, có điều cô gái ấy nhìn trúng anh ta, nhưng anh ta do dự không đáp lại vì sợ trong lòng mình có người rồi sẽ làm trễ nãi người ta, nhưng bây giờ khi thấy tình cảnh này, lòng anh ta liền biết, nhiều năm thế rồi, bản thân cũng nên từ bỏ thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây