Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của anh mà cảm thấy dở khóc dở cười: “Em đắc tội anh như thế nào vậy?”
Gió lạnh thổi qua khuôn mặt chính trực của Tiêu Định Khôn, anh đứng thẳng trong gió như một ngọn núi cô đơn, nhưng những gì anh thốt ra lại là: Em quan tâm đến người khác chứ không quan tâm đến anh.”
Lúc này Phúc Bảo thật sự dở khóc dở cười, nắm lấy tay anh: “Chẳng phải người ta không thoải mái sao? Em sợ nhỡ đâu anh ta có chuyện gì đó.”
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Cẩm Trạch, Tiêu Định Khôn khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Anh ta giả bộ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây