Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Cẩm Trạc im lặng nhìn Phúc Bảo đứng ở phía trước. Khi cô quay người nói những lời này, đôi mắt sáng bừng nghiêm túc của cô giống như viên đá Obsidian rung động lòng người.
Cô đúng là một cô gái lương thiện.
Hoắc Cẩm Trạch khẽ nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cô, tôi hiểu ý của cô.”
Phúc Bảo đi rất nhanh, trời rất lạnh nhưng trán cô toát cả mồ hôi, may mà khi cô chạy đến đó không bị trễ giờ. Giáo sư Trần đang uống nước bằng chiếc ca tráng men, nhìn thấy Phúc Bảo bèn bảo cô mau chóng ngồi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây