Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian hơn.”
Khi nói những lời này, anh đang nhìn Phúc Bảo với ánh mắt dịu dàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Phúc Bảo lập tức đỏ mặt, mím môi cười.
Trước khi đi, ba Tiêu mẹ Tiêu để lại một lời dặn, bảo rằng ngày mai Tiêu Định Khôn nhất định phải sang đó sớm một chút để đón Phúc Bảo, còn xách theo một giỏ bánh trái để Phúc Bảo mang theo, Phúc Bảo không mang theo, ba Tiêu mẹ Tiêu vẫn kiên quyết muốn cô mang theo, cuối cùng Tiêu Định Khôn cũng nói: “Mang đi, để ở đây không có ai ăn, sớm muộn gì cũng hư.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây