Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo: “Bác ấy không nói gì cả, chỉ là tùy tiện hỏi một chút, em kể lại chuyện anh ở dưới nông thôn.”
Nói đến đây, Phúc Bảo nhớ lại câu nói kia của mẹ Tiêu, kêu mình về sau phải quản Tiêu Định Khôn nhiều hơn nữa, còn nói anh chỉ nghe lời cô mà thôi.
Phúc Bảo nghĩ thầm, lẽ nào cô và anh đã rõ ràng như vậy ư?
Tiêu Định Khôn cúi đầu nhìn Phúc Bảo, chỉ thấy cô cụp mắt xuống, vừa thẹn thùng lại ngoan ngoãn, hàng mi run lên như chiếc quạt nhỏ khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây