Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe xong, Phúc Bảo lập tức sốt ruột, sợ người khác nhìn thấy, tuy rằng hiện tại trên đường có rất nhiều người yêu đương nắm tay nhau, cũng không phải trò lưu manh nhưng cô thẹn thùng!
Cô vội vàng chịu thua, mềm mại nói: “Anh Đại Khôn không xấu một chút nào, là anh trai ngoan, anh buông em ra đi...”
Mùi hương ngọt ngào của cô gái nhỏ quanh quẩn trong mũi anh, lời cô nói vừa mát vừa mềm mại như tơ lụa khiến máu anh sôi trào, khiến anh ước gì có thể...
Ánh mắt của Tiêu Định Khôn rung động, cơ thể cứng đờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây