Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cụ Vu thấy Phúc Bảo nhận tiền, trong lòng hí ha hí hửng: “Thấy không, đây là cháu gái của tôi, rất dễ thương, còn học ở Đại học Bắc Kinh! Nhảy múa cũng rất giỏi...”
Mấy người đồng đội cũ bên cạnh nhìn ông cụ khoe khoang, trong lòng nghẹn một cục, vừa đồng cảm vừa tức.
Mà ông cụ Tôn lại bất đắc dĩ thở dài.
Được, ông ấy chịu thua, người ta là ông nội mà ông ấy chỉ là ba chồng của chị gái người yêu, đã thua kém rất nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây