Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cụ trông chờ, nghẹn ngào nói: “Cháu gái, Nhu Nhu à, cháu là cháu gái nhà ông, cháu gọi ông một tiếng ông nội đi được không? Gọi một tiếng đi mà, ông là ông nội cháu, sao cháu không gọi ông nội chứ?”
Phúc Bảo nhìn ông cụ trước mặt, giọng nói già nua đau thương, mang theo gương mặt ủy khuất. Rõ ràng đã lớn tuổi như vậy lại như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, vừa bá đạo vừa đáng thương, mong chờ cô gọi một tiếng ông nội.
Ông cụ Vu đợi không nổi, thấy Phúc Bảo ngạc nhiên nhìn mình, gấp gáp đến mức đỏ mặt tía tai, muốn giơ cả chân lên: “Cháu không gọi ông nội thì ông sẽ tức giận đó. Mau gọi ông nội đi, ông đây là ông nội của cháu đó nha đầu.”
Phúc Bảo nhìn dáng vẻ muốn giơ chân kia, hơi buồn cười, lại hơi buồn rầu, cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu lên, rốt cuộc dịu dàng gọi: “Ông nội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây