Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo đoạt đường chạy trốn nhưng không thể trốn thoát, cô cắn môi, trên gương mặt trắng như tuyết đột nhiên ửng đỏ, đỏ đến mức giống như hoàng hôn lúc còn bé chạng vạng nhìn thấy trên cánh đồng lúa mì, kiều diễm quyến rũ.
Tiêu Định Khôn nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp kia, ngọn lửa ở sâu trong đáy mắt đang cháy, giọng nói khàn khàn như đang nỉ non: “Phúc Bảo, em đang trốn anh sao?”
Phúc Bảo cúi đầu, nắm chặt tay, xấu hổ nói: “Em trốn tránh anh đấy, làm sao vậy…”
Tiêu Định Khôn nhìn bộ dáng của cô, trong lòng lại càng sinh ra rất nhiều thương tiếc, bộ dáng làm nũng của cô quá đáng yêu: “Tại sao lại trốn tránh anh chứ? Anh đã làm gì sai sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây