Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo không muốn một mình ở phía trước với Tiêu Định Khôn, đành phải gọi Cố Thắng Thiên.
Bây giờ trong lòng Cố Thắng Thiên cũng rất khó chịu, anh ấy bị dọa sợ không nhẹ, lần này đi chơi ở ngoại thành là do anh ấy tổ chức, nếu như bạn học xảy ra chuyện gì thì anh ấy thật sự cảm thấy muốn đời muôn kiếp không trả hết lỗi lầm, hai chân ấy như nhũn ra, anh ấy đặt mông ngồi ở phía sau thùng xe: “Cậu lên phía trước ngồi đi, tôi cố gắng cùng nhau nói chuyện.”
Phúc Bảo không còn cách nào khác, đành phải chui vào phía trước đầu xe.
Mùi hương thơm bên cạnh mơ hồ bay đến, tay Tiêu Định Khôn hơi siết chặt tay lái, anh nhìn đường núi phía trước, giọng nói trầm thấp: “Việc của hôm nay, anh đã cướp công của em rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây