Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nói xong câu trước câu sau đã vậy, Cố Thắng Thiên đỏ mặt, hừ một tiếng: “Đoán mò cái gì thế!”
Bình thường bọn họ nói chuyện với người khác đều dùng tiếng phổ thông, nhưng khi nói chuyện riêng thì vẫn dùng tiếng địa phương để nói chuyện với nhau, Phúc Bảo nghe thấy Cố Thắng Thiên dùng tiếng địa phương để nói câu “đoán mò cái gì thế” thì trong lòng cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Phúc Bảo mím môi cười: “Anh Thắng Thiên, em bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh đến cuối năm, chờ đến cuối năm là có thể về nhà rồi.”
Cố Thắng Thiên nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc: “Mấy năm nay điều kiện gia đình của chúng ta tốt lắm, nhưng mà so với thủ đô thì vẫn còn nghèo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây