Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Định Khôn nhíu mày, nhìn chằm chằm Vu An Dân: “Bác Vu, xin hỏi bác có ý gì?”
Ninh Tuệ Nguyệt vội vàng nói: “Phúc Bảo là con gái của chúng tôi, chúng tôi từng mất đi một người con gái, con bé hẳn là con gái ruột bị mất tích của chúng tôi!”
Nói xong, bà thúc giục Kính Phi: “Mau lấy ra!”
Vu Kính Phi vội vàng lấy một khung ảnh từ trong túi xách của mình ra, trong khung ảnh có một bức ảnh, được niêm phong cẩn thận, hình ảnh đã ngả ố vàng, nhìn ra được là đã lâu lắm rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây