Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Định Khôn có một loại ảo tưởng, ngón tay của cô đang nhẹ nhàng trượt trên cánh tay anh, điều này khiến cổ họng anh khô khốc, cánh tay trở nên cứng nhắc.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Không phải trẻ con nữa, đã là người lớn rồi.”
Anh không ngờ được rằng, cô gái nhỏ mà anh từng che chở vậy mà lại lớn như thế này rồi.
Phúc Bảo chớp mắt, nhớ lại bản thân nhếch nhác hồi đó, cô dò xét nói: “Vậy thì anh cảm thấy em... lúc đó em là dáng vẻ gì, anh có nhớ không? Là dáng vẻ gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây