Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo khó hiểu nhận lấy, mở phong bì ra, trong mắt ngay lập tức phát sáng: “Ảnh của em!”
Đây là một bức ảnh màu, ảnh sáu phân, nhìn rõ và đẹp hơn những bức ảnh cô chụp ở quê trước đây, cô tỉ mỉ xem từng bức ảnh, càng nhìn càng thích.
Thì ra cô lại đẹp như vậy, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đáng thương, chán nản khi vừa mới đến Thủ Đô.
Tiêu Định Khôn nói: “Anh đã rửa cho em mỗi hình hai tấm, một tấm bản thân em có thể giữ lại, còn tấm khác em có thể gửi về nhà cho ba mẹ và bà xem. Còn có phim ảnh anh cũng đã bỏ vào trong đó, nếu sau này em thích thì có thể rửa lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây