Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thắng Thiên nghĩ lại thấy cũng đúng, gãi đầu cười. Vu Kính Phi cũng bật cười: “Không có gì, không có gì đâu! Sự thật đúng là vậy mà!”
Nói chuyện mãi đến buổi tối, nhân viên trên xe lửa đẩy xe thức ăn đi qua, rao xem có ai muốn mua cơm hộp không. Đa số mọi người đều không mua. Đồ ăn bán bên ngoài rất đắt nên mọi người đều tự mang theo lương khô.
Vu Kính Phi lấy tiền mua chút hạt dưa ăn vặt, lại mua thêm bốn chai rượu Mao Đài.
Những thứ này tốn không ít tiền, Cố Thắng Thiên hơi bất ngờ. Anh ấy còn không dám mua rượu Mao Đài, không ngờ Vu Kinh Phi lại hào phóng như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây