Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo lắc đầu: “Mình không biết, thế nhưng thà tin là có chứ không thể tin là không có. Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng trở về báo tin. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, bọn họ đã có sự đề phòng sẽ tránh khỏi thương vong, nếu không đây sẽ là một tai nạn lớn.”
Hiện tại trong đầu Trần Thúy Nhi vô cùng rối loạn, cô ấy suy nghĩ một lúc, hình như Phúc Bảo rất linh. Cô ấy quen biết Phúc Bảo nhiều năm như vậy, một số chuyện nhỏ cô nói về sau đều trở thành sự thật.
Đầu óc cô ấy rối bời, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, suy nghĩ nửa ngày chợt nói: “Phúc Bảo, chúng ta mau về thôi, mình đi với cậu, đúng rồi, gọi Thắng Thiên nữa!”
Nghĩ đến hình ảnh trong giấc mơ của Phúc Bảo, hiện tại Trần Thúy Nhi cảm thấy muốn bay về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây