Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thuý Nhi cũng thở dài: “Chúng ta phải nghĩ cách thôi, nhưng làm thế nào đây?”
Cô ấy ngước cằm lên, nhớ đến ba mẹ mình: “Mình đoán ba mẹ ở nhà không biết lo lắng như thế nào, bọn họ cũng không biết tình hình trong huyện.”
Không nhắc đến gia đình còn đỡ, vừa nhắc đến gia đình là khoé mắt mọi người lại đỏ hoe.
Làm sao Phúc Bảo không nhớ nhà được, có lẽ lúc này trong nhà đã lò sưởi nóng hừng hực, trong nồi lớn đang nấu cháo và cả bánh bột ngô vàng óng ánh dính trên mép nồi, vừa mềm vừa nóng hôi hổi, ăn một miếng mà bỏng cả răng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây