Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo nhai nhai nửa ngày trời rốt cuộc cũng thử nuốt xuống một ít, có thể nuốt được.
Cô bé cầm rễ cây còn thừa lại cho Cố Thắng Thiên nhìn: “Anh Thắng Thiên anh nhìn nè, cây này gọi là cây dương xỉ, anh Định Khôn nói bột rễ cây dương xỉ có thể ăn được đó.”
Cố Thắng Thiên nhìn rễ cây màu vàng nâu, nhíu mày một cái.
Trước kia cậu đã từng nghe ba mẹ nói có người đói quá sẽ ăn vỏ cây, rễ cây, nhưng mà cậu chưa ăn thử bao giờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây