Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thiên tai lớn này đúng là chưa bao giờ trải qua, trời vẫn luôn âm u, mưa đá vẫn rơi, lòng mọi người hoảng hốt. Dù nhà mình có đầy đủ lương thực ăn, không đến nỗi chết đói, nhưng trong lòng vẫn hốt hoảng.
Hoảng vì ông trời, hoảng vì những người trong thôn khác.
Lưu Quế Chi ôm Phúc Bảo, lầm bầm: “Phúc Bảo, con nói xem, rốt cuộc khi nào cơn mưa này tạnh, sao nó không dừng lại chứ?”
Phúc Bảo cắn môi, hơi nhíu mày, khẽ gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây