Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Minh Thuyên mỉm cười, cầm lấy viên ngọc bích trong tay cô bé, sau đó giúp cô bé đeo lên cổ: “Phúc Bảo, viên ngọc bích này do người thân của cháu để lại, phải giữ thật kỹ, nói không chừng sau này một ngày nào đó nhờ nó, cháu và gia đình của mình có thể nhận ra nhau.”
Phúc Bảo chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm lại người thân, cô bé cũng không dám nghĩ mình còn có người thân trên đời này.
Tuy nhiên những lời Lý Minh Thuyên nói đã khiến cô bé cảm động, thậm chí sinh ra một chút kỳ vọng.
Cô bé mím môi cười: “Cháu sẽ luôn luôn đeo nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây