Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bé đang buồn bược, đã nghe được giọng lạnh lùng của Tiêu Định Khôn: “Em phải đợi thì vào nhà đợi, không cần đợi thì đi ra ngoài đi.”
Phúc Bảo sửng sốt, một chút, rõ ràng mấy lời này là nói cho cô bé nghe sao?
Cô bé cũng không quan tâm đến chị gái thành phố xinh đẹp lại tài giỏi kia nữa mà vội vàng bước vào nhà.
Bởi vì chân ngắn, cũng bởi vì không được tự nhiên, lúc bước qua ngưởng cửa suýt nữa thì cô bé ngã đập mặt xuống đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây