Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sinh Ngân nhìn Phúc Bảo theo Cố Thắng Thiên tạm biệt Tiêu Định Khôn, hai bím tóc vung vẩy theo nhịp nhảy chân sáo rời đi.
Con bé bĩu môi, nở một nụ cười xem thường, sau đó liền đeo giỏ trúc lên rời đi.
Ai biết được khi con bé vừa rời đi, thì thấy một cái bóng lướt qua trước mặt, trong lòng con bé kinh ngạc cực kỳ, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, Tiêu Định Khôn đã đứng trước mặt con bé rồi.
Lúc này Tiêu Định Khôn đã hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng như khi ở trước mặt Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên, thay vào đó là vẻ lạnh lùng hung ác, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một cái liền có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, sự u ám làm cho rừng cây hòe tràn đầy sức sống mùa xuân này dường như bị bao phủ lên một lớp băng mỏng trong nháy mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây