Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Định Khôn nhìn Phúc Bảo, thấy dáng vẻ cô bé vừa mơ ước vừa mờ mịt, bổ sung thêm một câu: “Cho nên lúc đi học phải học cho thật giỏi, như vậy mới có thể…”
Cậu nói xong đột nhiên cảm thấy mình không nói nổi nữa.
Cậu vốn cũng không quan tâm gì đến người khác, hà cớ gì lại đứng ở đây nói mấy câu mà mình cũng không muốn nghe với mấy đứa bé này chứ?
Cậu ho ho mấy tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy đứa vẫn nên học đi, chờ học nhiều sẽ hiểu được thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây