Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà Cố Vệ Đông đương nhiên sẽ không đi, anh phải canh đêm, canh giữ cho con lợn con nhà anh, cho nên anh tùy tiện nhặt một cái cọc gỗ tới, ngồi bên cạnh chuồng heo, dựa vào chuồng lợn ôm tay, nhắm mắt lại, tiếp tục chợp mắt.
Anh ngồi xổm ở chỗ này, trốn ở trong bóng tối, nếu như ai tới, sẽ không dễ dàng phát hiện, nhưng anh chỉ cần nghe được có tiếng động là có thể đứng lên, đến lúc đó có thể bắt được tên xấu xa kia.
Nhưng anh chờ, chờ mãi, đợi đến trăng lưỡi liềm cũng đã không thấy đâu, mà vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Cố Vệ Đông thở dài, đứng dậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây