Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Quế Chi đau lòng ôm con gái nhỏ của mình, chôn mặt mình vào tóc Phúc Bảo, hu hu hu khóc lớn lên: “Hu hu hu hu, bảo bối…hu hu hu hu hu hu bảo bối, bảo bối...”
Phúc Bảo nghe Lưu Quế Chi khóc như vậy, vừa đau lòng vừa cảm động vừa khó chịu, lòng ngực trướng đến tràn đầy, lỗ mũi ê ẩm, cũng ôm Lưu Quế Chi oa một tiếng khóc lên: “Mẹ, mẹ tốt nhất, mẹ chính là người mẹ tốt nhất trên đời này, mẹ là tốt nhất, Phúc Bảo muốn mẹ... Mẹ tốt nhất...”
Hai mẹ con ôm đầu gào khóc ở đầu giường, làm bốn người đàn ông lớn nhỏ bên cạnh buồn bực đến hỏng rồi, ba cô bé trai trợn tròn mắt, mẹ khóc, em gái cũng khóc...
Cố Dược Tiến đột nhiên cắn răng nói: “Đều do vợ của chú ba, vợ của chú ba mắng mẹ, con sẽ không để yên đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây