Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phúc Bảo suy nghĩ một lát: “Em chỉ cắt cỏ cho heo thôi, không làm gì việc khác. Thật ra cắt cỏ cho heo rất vui, trong đỉnh núi này có rất nhiều thức ăn ngon, mỗi ngày em tự mình đào củ dại trong núi, tìm me đất, vui hơn ở nhà rất nhiều!”
Tiêu Định Khôn không biết nói sao: “Em đúng là một con mèo nhỏ ham ăn, suốt ngày chỉ biết ăn.”
Bị Tiêu Định Khôn như vậy nói, Phúc Bảo hơi tủi thân, cô nhỏ giọng nói: “Em còn nhỏ mà, lúc anh còn nhỏ không nghĩ đến ăn sao? Trẻ con đều thèm ăn, trước đây anh không thèm ăn à?”
Đôi mắt sáng ngời cứ thế chớp chớp như vậy, trông vô tội lại tủi thân, bày ra dáng vẻ em là trẻ con nên em thèm ăn em phải ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây