Nhưng bà ta kiên quyết không cho phép Trần Thanh vào phòng bếp.
“Bất kỳ đồ ăn đồ uống nào trong nhà cô cũng không được phép động vào, nếu không thì cút ra ngoài ngủ ở chuồng trâu đi.”
Thấy vẻ mặt đầy oan ức của Trần Thanh, vợ kế toán viên hứ một tiếng: “Cô cũng đừng bày ra dáng vẻ oan ức, ban đầu chính là cô tình nguyện qua lại với con trai tôi. Lúc lấy đồ cũng không nương tay đâu, lúc làm giấy đăng ký kết hôn cũng là tự cô đồng ý. Bây giờ bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Nếu không phải đăng ký kết hôn thì ai thèm ngó ngàng đến cô chứ? Lúc đầu thật là xui xẻo, thế nào lại tìm phải một đồ vô dụng về đây.”
Nghe được mấy chữ đồ vô dụng này, Trần Thanh nhất thời cảm thấy nhục nhã.
Không chỉ đám thanh niên trí thức xem thường cô ta, ngay cả những người chân đất này cũng xem thường cô ta. Dựa vào đâu chứ, tại sao số cô ta lại khổ như vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây