Đó không phải là tức giận.Khi anh cư xử không đúng mực, không vâng lời, ông thường bày ra khuôn mặt đó để hù doạ anh. Nhưng là trên thực tế chính là hổ giấy.Ngươi bày ra sắc mặt đó có tác dụng gì?Ngươi làm gì được ta đâu. Dần dà, Thẩm Gia Thụ tự nhiên thành một người già dặn, điều cuối cùng anh không sợ chính là cái loại mặt mũi thối tha này.
Thẩm Gia Thụ cười tủm tỉm nhìn ông ta, giống như là một người không thể đọc được nét mặt: “Cha, sao cha lại không vui như vậy? Cha đừng như vậy, sau này người ta sẽ hiểu lầm cha, cho rằng cha không yêu Niên Niên nên không muốn gặp con.Con là con rể của cha, chúng ta là một gia đình.”
“……” Chu Minh tức giận đến run cả tay. Ông ta bưng chén trà nóng lên nhấp một ngụm, hít một hơi thật sâu sau đó hỏi: “Cậu còn chuyện gì khác ngoài việc đến thăm tôi không?”
Thẩm Gia Thụ nói: “Con xác thật không phải cố ý lại đây gặp cha. Rốt cuộc bọn con vào thành phố cũng không dễ dàng gì.Thời gian này con chủ yếu đến làm việc tại đơn vị. Bọn con muốn lấy một ít phân bón, nhưng cha biết đấy, bọn con không có cách nào, những thứ này nằm ngoài tầm với của bọn con, con không còn lựa chọn nào khác, con đành phải tới Hải Thành tìm cơ hội. Mặt khác bọn con còn thiếu một ít kỹ thuật nông nghiệp, như trồng cây công nghiệp, mấy thứ này bọn con đều không có. Cho nên lần này con cũng muốn ở lại Hải Thành một thời gian. Cha không muốn cho con ở nhà, vậy con chỉ có thể ở nhà trọ bên ngoài mà thôi.”
Chu Minh không muốn nói chuyện với kẻ bất lương này chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây