Lý Mãn Phúc nói: “Em không phải không giúp gì được sao? ”
“Những chuyện khác không thiếu em được. Sau này anh còn phải đi lại bên công xã chúng ta, giải quyết như thế nào còn phải nhờ em chỉ bảo đây.”
Lý Mãn Phúc vỗ ngực: “Anh cứ yên tâm giao cho em đi. Nhưng mà anh đi lòng vòng thật sự quá phiền phức, để em trực tiếp tìm cha em không phải được rồi sao, ông ấy chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ lại không giúp em?”
Thẩm Gia Thụ cười lắc đầu, thầm nghĩ ông ấy là cha cậu chứ có phải cha tôi đâu.
“Mãn Phúc, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không thể chuyện gì cũng dựa vào người khác. Phải tập động não. Nếu chuyện gì anh cũng dựa vào hai đứa thì có khác gì phế vật đâu chứ? Hai đứa đã quên anh có hai nhân cách à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây