“Có gì mà không hay chứ, em tốt như vậy, mẹ anh thích em lắm, mỗi lần để phần thịt đều lén để nhiều cho em đấy.” Thẩm Gia Thụ nói.
“...” Đường Niên Niên đỏ mặt: “Thế em đi vậy, nhưng em muốn mua chút đồ qua, cũng không thể tay không đến được. Anh nghĩ em nên mang theo gì đây? “
Thẩm Gia Thụ đương nhiên sẽ không nói những câu đại loại như em không cần mang gì đến đâu. Đến nhà người ta mà không mang theo quà, thì người ngại là người đến ăn chứ chẳng ai cả.
Thẩm Gia Thụ nói: “Anh đi mua cho em, anh biết chỗ trong huyện. Anh mua về rồi em cầm qua tặng là được.”
“Như vậy sao mà được chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây