Đe dọa này quá đáng sợ, không đứa nào không run rẩy. Ba đứa nhóc vừa rồi còn lười biếng, lập tức ngoan ngoãn dậy mặc quần áo, gấp chăn, rồi ra sân đánh răng rửa mặt.
Tô Dĩnh lấy cái chổi treo trên cửa sổ quét giường đất, sau khi kéo phẳng tấm trải giường, lại đi ra sân nhặt khoai lang vào nhà. Sau đó vào bếp nhìn một cái thấy canh củ cải mẹ nấu cũng vừa xong.
Lưu Lan Hương nghĩ chỉ ăn mỗi khoai lang sẽ nghẹn, dù gì thì ăn cùng với canh cũng dễ nuốt hơn. Hơn nữa, canh củ cải giúp dễ tiêu, hôm qua cả nhà cũng đã ăn không ít, ăn canh củ cải tránh bị táo bón khó tiêu.
Tô Dĩnh nhân cơ hội nói: “Mẹ, giờ nhà mình không thiếu tiền nữa, hay là từ giờ không bán trứng gà nữa. Mỗi người sáng ăn nửa quả, tăng cường dinh dưỡng, mùa đông cũng ít ốm hơn.”
Mấy ngày nay Lưu Lan Hương không ít lần nghe Tô Dĩnh đề nghị, nào là ăn thịt mỡ, ăn kẹo đường, ăn bánh bao trắng. Dù bây giờ nhà đã có một khoản tiền lớn hơn một nghìn đồng, nhưng hai hôm nữa còn phải lên trấn mua lương thực, đến lúc đó vẫn phải tiêu một khoản lớn. Rồi còn phải mua bông, mua vải làm áo bông. Ôi, ngực Lưu Lan Hương lại bắt đầu đau đau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây